Tớ đã từng nghĩ Hà Nội là thành phố để đi qua, chứ không phải để ở lại. Là nơi ồn ào, đông đúc, vội vã đến mức chỉ cần vài ngày là đã muốn tìm về một chốn bình yên hơn. Nhưng lạ lắm… càng rời xa, tớ lại càng nhớ. Và càng sống lâu với Hà Nội, lại càng nhận ra: nỗi nhớ Hà Nội không ồn ào – nó lặng lẽ len vào từng thói quen, từng góc nhỏ, từng hoàng hôn như mật chảy qua phố.
Nó cũ kỹ, chậm rãi, có đôi khi cộc cằn nhưng lại chân thật đến nao lòng. Là tiếng rao đêm đạp xe trong gió mùa se lạnh. Là mùi bánh mì nướng ở một góc phố nhỏ ven hồ. Là tách trà nóng đầu phố Nguyễn Du mỗi sáng sương mù chưa tan. Là cái cách người ta ngồi trên những chiếc ghế nhựa thấp lè tè, vừa ăn bún riêu vừa trò chuyện về chuyện đời, chuyện người, chuyện thời tiết… mà chẳng cần sang trọng để thấy đủ đầy.
Tớ yêu Hà Nội nhất là vào những chiều cuối tuần – khi mặt trời đổ mật vàng xuống Hồ Tây, và gió thổi qua mái tóc những người trẻ đang ngồi vắt vẻo bên vỉa hè chỉ để… chờ một hoàng hôn thật chậm. Ở một thành phố mà ai cũng bận, thì Hà Nội dường như vẫn chừa ra cho ta vài giây để lặng người ngắm một ngày trôi.
Hà Nội là nơi cậu từng đạp xe tới lớp học thêm, từng đứng chờ ai đó dưới gốc xà cừ trước cổng trường. Là nơi mối tình đầu của cậu nói lời chia tay bằng giọng run run giữa cơn mưa phùn tháng Ba. Là nơi ba mẹ từng dẫn cậu đi chợ Tết, mặc áo mới, ăn bánh chưng nóng với giò trong cái rét cắt da.
Thành phố này, dù thay đổi bao nhiêu, vẫn lưu giữ mọi thứ như chưa từng mất đi. Nó cất giữ thanh xuân của rất nhiều người âm thầm mà dịu dàng.
Có người bảo: “Hà Nội bé thế thôi, đi một vòng là về lại chốn cũ.”
Ừ thì bé thật, nhưng nhớ thì cứ lan ra hoài trong lòng.
Nhớ một sớm mùa thu đầy nắng nhưng gió thì nhẹ như tơ.
Nhớ đêm đông lạnh thấu mà chỉ cần ai nắm tay một chút thôi là cũng đủ ấm.
Và nhớ cả cái cách Hà Nội không nói gì… mà khiến ta cứ thương, cứ nhớ, cứ lưu luyến không rời.
Nhưng với ai đã từng sống, từng yêu, từng lớn lên ở đây – thì dù có đi xa đến đâu, chỉ cần nghe thấy tiếng ve kêu đầu mùa hạ, hoặc mùi hoa sữa thoảng qua đêm thu… là trái tim lại mềm ra như một dòng sông nhỏ.
Và cũng từ đó, người ta bắt đầu nhớ Hà Nội không phải bằng lý trí, mà bằng cả một vùng ký ức dịu dàng trong tim.
Cre: Chuyện của Gió
Có thể bạn quan tâm
Cổng dữ liệu đánh giá tốt nhất ở Hà Nội
Hàng ngàn điểm cung cấp dịch vụ, sản phẩm tại Hà Nội được cộng đồng Reviewers trải nghiệm và đánh giá khách quan, minh bạch, chi tiết nhất.
HaNoi Review có tiêu chuẩn cung cấp thông tin rõ ràng, là cầu nối giúp hàng triệu người dùng có được lựa chọn sử dụng dịch vụ, sản phẩm tốt nhất!
© Bản quyền 2023 HaNoiReview.net | Chính Sách - Điều Khoản - Chính sách quảng cáo
Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!